Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

CHÙM THƠ VỀ MỘT NỤ HÔN

MỘT

Nắng làm ấm một
nụ hôn,
Làm rơi
đi một nỗi buồn
em mang.
Nắng làm
cho gió đa đoan,
Nhẹ rung sợi tóc
 rớt ngang môi mình.
Để môi
thấm hết hương tình,
Để duyên
 thấm nắng thủy tinh
rạng ngời.

HAI

Hôn sao
nghiêng cả đất trời,
Nghiêng dòng sông vắng
nghiêng đồi hoàng hoa.
Nghiêng trăng
để ngọn sao sa,
Nghiêng con sóng dữ
nhạt nhòa biển khơi.
Chỉ là
một nụ hôn thôi,
Đã là muôn thuở
về xuôi theo tình.
Nụ hôn
ta gửi cho mình,
Gửi theo
cả vạn lòng tin trong đời.

BA

Nợ nhau
một nụ hôn thôi,
Mà sao nghe thấy
 lòng trôi theo sầu.
Mà đâu
phải nụ hôn đầu,
Dù rằng vẫn biết
còn lâu
mới là.
Đã đành
nụ sẽ là hoa,
Nhưng sao vẫn thấy
nhạt nhòa
sẽ xa.
Nhớ nhau
một thoáng trăng tà,
Nụ hôn
xin gửi
cho qua
một đời.
Mai sau
còn một phương trời,
Nụ hôn
gửi lại
cùng lời
trăm năm
CHÙM THƠ VỀ MỘT NỤ HÔN

MỘT

Nắng làm ấm một
nụ hôn,
Làm rơi
đi một nỗi buồn
em mang.
Nắng làm
cho gió đa đoan,
Nhẹ rung sợi tóc
 rớt ngang môi mình.
Để môi
thấm hết hương tình,
Để duyên
 thấm nắng thủy tinh
rạng ngời.

HAI

Hôn sao
nghiêng cả đất trời,
Nghiêng dòng sông vắng
nghiêng đồi hoàng hoa.
Nghiêng trăng
để ngọn sao sa,
Nghiêng con sóng dữ
nhạt nhòa biển khơi.
Chỉ là
một nụ hôn thôi,
Đã là muôn thuở
về xuôi theo tình.
Nụ hôn
ta gửi cho mình,
Gửi theo
cả vạn lòng tin trong đời.

BA

Nợ nhau
một nụ hôn thôi,
Mà sao nghe thấy
 lòng trôi theo sầu.
Mà đâu
phải nụ hôn đầu,
Dù rằng vẫn biết
còn lâu
mới là.
Đã đành
nụ sẽ là hoa,
Nhưng sao vẫn thấy
nhạt nhòa
sẽ xa.
Nhớ nhau
một thoáng trăng tà,
Nụ hôn
xin gửi
cho qua
một đời.
Mai sau
còn một phương trời,
Nụ hôn
gửi lại
cùng lời
trăm năm

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

BAY ĐI NGÀN CÁNH HẠC
Bay đi ngàn cánh hạc,
Rớt xuống một mùa duyên.
Mãi một đời trôi dạt,
Nghiêng mãi một con thuyền.

Đã viết ngàn câu như gió thổi,
Trăm chiều trăm nắng một trăm mơ.
Nghe say lắm chút hương ngày cũ,
Chợt thấy trần gian cũng hững hờ.

Thôi nhé mây chiều xanh biếc thế,
Bên trời bẻ chút gió làm thơ.
Có khi cũng chỉ còn đôi lúc,
Nhạt quá vầng trăng rũ xuống bờ.

Để muốn ngàn hoa đang nở rộ,
Từ trong ánh mắt một ai cười.
Ngàn cánh hạc buồn say sóng nắng ,
Tôi còn tôi đó một mình tôi.

Say rớt nghìn trùng trong đáy cốc,
Lạ như từ đấy vẫn ngu ngơ.
Bên đường sẽ hát xong rồi nhớ,
Có lẽ ngày xưa cũng đã ngờ.

Có lẽ đừng nên nói tạ từ,
Bởi vì trong nhớ vẫn tương tư.
Mai xa trong mãi vô cùng tận,
Vẫn bóng em về trong giấc mơ.
03/08/2016

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

CHỈ MỘT NGÀY KHÔNG GẶP


Đã một ngày rồi chẳng gặp em,
Nghe như sông cạn đá đang chìm.
Nghe như gió cuốn mưa cuồn cuộn,
Cũng giống như trời hút bóng chim.

Có lẽ hơi buồn nên nghĩ thế,
Chứ em nào phải bão cuồng dâng.
Phải đâu sóng lớn vô cùng lớn.
Làm đắm thuyền anh xuống đáy cùng.

Nhưng không có sóng không giông tố,
Vẫn khiến tình anh mãi ngã nghiêng.
Có lẽ rồi hôm nào sẽ gặp,
Thuyền anh đậu được bến bình yên.

Thôi nhé vẫn ngày ta mỗi nhắn,
Dù trên con chữ vẫn làm vui.
Chỉ có hôm qua chưa được gặp,
Buồn quá làm ai nhớ mất rồi.

Cho gửi ân tình lên đáy mắt,
Trăm nghìn thương nhớ lộng màu duyên.
Để nhắc cho em lời vẫn thắm,
CHỈ NGẮM EM THÔI CŨNG ĐỠ GHIỀN !

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

NHỚ BÓNG NGÀN THU SƯƠNG ƯỚT LẠNH
Trăng đêm trăng nhớ sương tàn lạnh,
Ta nhớ ngàn thu tóc điểm chiều.
Nhớ áo giang hồ xưa rất lặng,
Đẫm mồ hôi đọng phút đìu hiu.

Xa quá chân trời mây lữ thứ,
Gánh đời nặng thế biết sao mơ?
Có khi chỉ một đôi lần nhớ,
Một góc trần gian bụi phũ mờ.

Đâu trên lặng lẽ đường xưa vắng,
Có những cánh chuồn bay ướt mưa.
Nhớ lắm giang hồ vương mép áo,
Chân đầy sình đất chốn quê mùa.

Nhớ tóc vương mùi hoa mới nở,
Trong chiều cho vội bước đi nhanh.
( Hồi đó tóc mình xanh đến thế,
Bây giờ chỉ thấy muối tiêu chanh ! ).

Mai qua một nẽo sương còn lạnh,
Nhớ quá vầng trăng một chốn về.
Nhớ quá đêm còn sao lấp lánh,
Mới hay mình vẫn nhớ câu thề.

Để nhớ một lần nơi viễn xứ,
Giang hồ chậm bước nhịp mồ côi.
Rồi sáng hôm nào khi thức dậy,
Bỗng nhiên còn nhớ một phương trời.

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

ĐÂU CHỈ NÓI MỘT LẦN


Đâu chỉ phải sáng trưa rồi chiều tối,
Đâu chỉ là nắng nhạt với mưa mau.
Đâu chỉ ngày qua mọi nỗi buồn đau,
Đâu chỉ có nói cười rồi lại nhớ.
Đâu chỉ biết mây dài trôi rạn vỡ,
Đâu chỉ ngàn con sóng vỗ trùng khơi.
Đâu chỉ lòng ươm một giấc mơ thôi,
Đâu chỉ nhặt cánh hoa chiều đem cắm.
Đâu chỉ muốn em về trong hương thắm,
Đâu chỉ nhìn em mãi để mà thương.
Đâu có còn một hơi ấm vương hương,
Đâu lặng lẽ để làm say mộng mị.
Đâu chỉ hỏi một lần xong lại nghĩ,
Đâu một lần rồi lại một lần thêm.
Đâu nghìn trùng, chỉ đọng lại mình em,
Đâu chỉ nói một lần là duy nhất.
Em hãy biết đây là lần nói thật,

TÌNH YÊU NÀY TÔI DÀNH HẾT CHO EM!

PHẢI CHI


Phải có xuân về mai mới nở,
Phải chiều lộng gió để mây bay.
Phải chỉ có em tình mới mở,
Phải nghiêng mắt biếc để thơ đầy.

Phải dáng em làm phai dấu ngõ,
Phải tà áo dịu chút hương say.
Phải trăm con gió lùa trong nắng,
Lộng cả yêu kiều vương đến đây.

Phải hoa nở ở đôi môi mọng,
Nên cánh chim chiều bay ngã nghiêng.
Phải chi đừng có cười duyên thế,
Làm cả chân trời say đảo điên.

PHẢI CHI MAI MỐT HOA ĐỪNG NỞ,
CHỈ NGẮM EM THÔI CŨNG ĐỞ GHIỀN !

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

THÌ EM VẪN MUÔN ĐỜI CON GÁI BẮC


Thì em vẫn muôn đời con gái Bắc,
Rất dịu dàng và cũng rất hồn nhiên.
Trong hương chiều ngọt nhẹ nắng trao duyên,
Với ánh mắt em sẽ làm mây lặng.
Có chút gió qua hàng cây sâu lắng,
Có làm cho phơ phất sợi tơ vương.
Hay làm cho sợi tóc nhạt mùi hương,
Sẽ làm điếng trái tim người đang ngắm.
Là gái Bắc nhưng vẫn hiền đăm đắm,
Chẳng đa mang là gái Bắc chua ngoa.
Tưởng kiêu căng nhưng lại quá hiền hòa,
Tưởng khô đắng mà kiêu sa không kém.
Ôi mắt biếc dịu chiều say bất biến,
Vẫn sao hiền sao ngọt nắng đang mơ.
Áo thơ bay nhè nhẹ gió đang chờ,
Chân vẫn bước theo từng cơn lá đổ.
Là  gái Bắc sao mà duyên mà số,
Được diệu hiền và thanh sắc đang nguyên.
Để một lần trong cuộc sống an nhiên,
Xin em mãi vẫn là con gái Bắc.

ĐỪNG TRÁCH NHÉ


ĐỪNG TRÁCH NHÉ
 Em mắt hiền ơi sao nhớ thương,
 Hôm nay màu nắng ngã trên đường.
Hôm nay tôi đã tan thành gió,
Run rẩy tràn theo một thoáng hương.

Em dáng kiều thơm như khói sương,
 Để từ trong mộng đến là vương.
Tôi nghe trong giấc mơ huyền thoại,
Có tiếng cười em dịu quá chừng.

Thôi nhé coi chừng tôi rớt nhịp,
 Bởi vì mây đã hóa thành em.
Kìa hoa mấy cánh làm sao nhớ,
Chỉ nhớ em thôi cũng đã chìm.

 Có chìm vì nhớ thôi đừng trách,
 Chỉ trách vì ai sao quá thương ?

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

TÌNH YÊU MÀU KHÓI NHẠT

TÌNH YÊU MÀU KHÓI NHẠT

Tình yêu thì bao giờ cũng trẻ. Không ai đi đong đếm tình yêu, và cũng không có một dụng cụ nào được dùng để đong đếm tình yêu. Nó cứ thoảng đi như màu khói nhạt, như màu hun hút và cũng nồng cháy không kém trong lòng bất kỳ ai. Ai cũng có quyền được yêu. Tình yêu chính là động lực thúc đẩy con người vươn lên sống. Sống cho trọn vẹn chính là mình.

Nhưng không phải lúc nào cũng là thế. Còn những trở ngại. Còn những định kiến. Còn những cách ngăn. Nhưng nếu tình yêu vượt lên trên số phận, sẽ có những đánh đổi và hi sinh.

Tôi yêu. Một tình yêu thật trong trắng. Một tình yêu không gợn chút ý nghĩa nào của tình dục. Một tình yêu chỉ qua lòng cảm phục và thương mến. Một tình yêu mà chúng tôi, những người đã vừa bước qua tuổi trung niên, dẫu không còn những nồng say, thắm thiết như thuở nào. Cũng không có những ham muốn cháy bỏng phất phơ làm đắm mờ lý trí. Chỉ muốn có những giây phút làm ấm lòng. Chỉ muốn có những cảm hứng làm đẹp cho thơ. Cho những dòng chữ bay cao thoát qua khỏi bụi mờ của tuổi tác. Thoát qua khỏi trì trệ của thời gian. Và dĩ nhiên, để làm cho đời mình thêm hương sắc.

Tôi không biết em sẽ nghĩ thế nào, chứ riêng tôi, tôi vẫn xem em như thần tượng. Thần tượng không phải vì em đẹp. Không phải vì em ăn mặc hợp thời dù tuổi không còn trẻ nữa. Nhưng em vẫn trẻ. Vẫn nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều. Như một thiếu phụ đương xuân. Nhưng điều đó chưa phải là tất cả với tôi. Tôi yêu em vì sự hồn nhiên trong sáng, Vì một tâm hồn đầy tính nhân văn. Vì ánh mắt nhìn đời lạc quan. Và nhất là, em nhiệt tình sống. Chân thành sống.

Tôi cũng không biết em có yêu tôi không. Chưa bao giờ em nói với tôi điều ấy. Dù tôi biết rằng em rất mến tôi. Nhưng tôi mặc kệ, tôi vẫn yêu em như một chú bé dại khờ, như một thời mới lớn. và tôi vẫn mỗi ngày dõi theo em, tôi không ở gần em, tôi chỉ dõi theo em qua những hoạt động trên Facebook mỗi ngày của em.Vẫn ngắm nhìn em. Vẫn trao đổi vài câu mỗi ngày qua tin nhắn. Và vẫn chờ. Vẫn đợi. Như một gã tình si.

Em thân yêu, dù em có muốn hay không, tôi vẫn thốt lên những lời này. Bằng tất cả trái tim của mình. Bằng tất cả tình yêu của mình dành cho em. Và dù em có thích hay không, trong lòng tôi, em vẫn là duy nhất. Mãi là duy nhất.

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

CÔ GÁI BẮC
Tôi vẫn biết em là con gái Bắc,
Áo duyên đời hong ướt nắng đang tơ.
Vẫn hiền ngoan và cũng vẫn ngơ ngơ,
Trong mắt nhớ với nụ cười trong vắt.
Vì vẫn biết em là con gái Bắc,
 Mà tôi thì mơ lắm có khi say.
Có đôi khi vẫn tưởng nắng hôm nay,
Thơm ngan ngát hương màu hoa gợi nhớ.
Rồi trong ánh tơ chiều đang rạng rỡ,
Tà áo dài quyến luyến gió bay theo.
Để cho ngày lạc bóng nắng vương đeo,
Tà áo trắng
 áo vàng
 ôi tím thế,
Để tôi ngỡ em là con gái Huế,
( Bởi áo dài em duyên quá đi thôi,
Còn bao cô gái Huế bước qua rồi,
Tôi chỉ thấy có mình em ở lại ).
Có một thuở làm tôi ngây ngô mãi,
Ngỡ em về trong dài tím mộng mơ.
Trong cánh mây mộng lắm một đêm chờ,
Từ mắt biếc ánh nồng say man mát.
Vâng, tôi biết em là con gái Bắc,
Nên Huế về Huế ngủ giấc mơ êm.
Chỉ còn em
 và tôi biết là em,
Cô gái Bắc của một đời tôi nhớ.

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

NGHĨ VỀ MÙA THU

Có phải gió thu về
đong nỗi nhớ,
Con chim buồn
thôi hót
ngủ trong trưa.
Có phải nắng
 rũ buồn
 trên ngọn cỏ,
Cho mây buồn,
nên mây khóc thành mưa.

Có phải chút thơ buồn
nên vội vã,
Chiều trông chiều
 mơ áo trắng thu phai
Có phải một ngày qua
ngày nghiệt ngã,
Nên thu về
thu hẹn lại ngày mai.

Và có phải
 một ngàn thu xếp lại.
Một ngàn giọt sương
đợi nắng tan đi.
Trong tiếng hát mơ hồ
trên dốc mái,
Em
 em ơi,

 xin đừng ngóng thu đi.

ÁO VÀNG ƠI

ÁO VÀNG ƠI
Bởi áo vàng 
nên hòang hôn mới tắt,
Bởi thinh không
 
nên ánh mắt rạng ngời.
Bởi chiều về 
riêng đậm nét chơi vơi,
Nên tà áo
 
vấn vương bay tà áo.
Bởi em đến 
trong bước chân chim sáo,
Tôi ngại ngùng
 
đứng một chốn là xa.

Bổng nghe trong 
hương nắng buổi chiều tà,
À ra thế,
em mang mùa thu lại !

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2016

TƯƠNG TƯ

TƯƠNG TƯ
Bởi người giũ áo ra đi,
Nên vầng trăng nhỏ tự ti ẩn mình.
Ngàn con sóng nhỏ rập rình,
Tan đi trong cõi vô minh ngàn trùng.
Nắng xưa nhạt dấu mây chùng,
Màu hoa xưa cũng lạnh lùng tìm quên.
Đẹp làn môi thắm là em,
Để chiều say đắm ngồi bên cung trời.
Áo xưa mỏng gió buông lơi,
Thôi em bỏ giấc mộng đời tìm đi.