NHỚ BÓNG NGÀN THU SƯƠNG ƯỚT LẠNH
Trăng đêm trăng nhớ sương tàn lạnh,
Ta nhớ ngàn thu tóc điểm chiều.
Nhớ áo giang hồ xưa rất lặng,
Đẫm mồ hôi đọng phút đìu hiu.
Xa quá chân trời mây lữ thứ,
Gánh đời nặng thế biết sao mơ?
Có khi chỉ một đôi lần nhớ,
Một góc trần gian bụi phũ mờ.
Đâu trên lặng lẽ đường xưa vắng,
Có những cánh chuồn bay ướt mưa.
Nhớ lắm giang hồ vương mép áo,
Chân đầy sình đất chốn quê mùa.
Nhớ tóc vương mùi hoa mới nở,
Trong chiều cho vội bước đi nhanh.
( Hồi đó tóc mình xanh đến thế,
Bây giờ chỉ thấy muối tiêu chanh ! ).
Mai qua một nẽo sương còn lạnh,
Nhớ quá vầng trăng một chốn về.
Nhớ quá đêm còn sao lấp lánh,
Mới hay mình vẫn nhớ câu thề.
Để nhớ một lần nơi viễn xứ,
Giang hồ chậm bước nhịp mồ côi.
Rồi sáng hôm nào khi thức dậy,
Bỗng nhiên còn nhớ một phương trời.