ĐỂ
CÒN ĐƯỢC YÊU
Có
bao giờ em hiểu được lòng tôi? Và có bao giờ em có thể hiểu về mối tình của một
người đàn ông sáu mươi tuổi ? Già rồi phải không em ? Vậy mà vẫn yêu. Yêu tha
thiết. Yêu như một chú nhóc dại khờ. Yêu như chưa từng yêu. Có phải lần đầu
đâu. Một thời tuổi trẻ, rất nhiều, rất nhiều những mối tình qua đi. Vậy mà khi
chuẩn bị bước vào tuổi già, chuẩn bị nhập vào hàng ngũ những lão già hạng U70,
thì tình yêu lại đến. Tình yêu không phải như một thoáng gió mây bay. Không phải
như một buổi chiều nhạt nhòa rồi sẽ tan trong sóng biển. Trong sương khói đêm về.
Mà tình yêu đến thấm dần, thấm dần trong một nụ cười mỗi ngày vẫn gặp. Trong một
ánh mắt mỗi ngày vẫn mơ. Trong một cảm nhận mơ hồ về một người phụ nữ có dáng vẽ
bên ngoài không có chiều sâu nội tâm cho lắm. Có vẽ hời hợt. Nhưng trong một
bài viết tình cờ đọc được, mình khám phá ra cô ấy có một nội tâm đầy chất nhân
văn, vừa yếu mềm vừa tha thiết. Một con tim nhân hậu. Tự nhận mình là một kẻ
lõi đời, thế mà lần đầu mình đánh giá sai người. Qua trao đổi, dần dần mình nhận
thấy một tình cảm ngày càng nâng lên. Nâng lên đến mức mình nghĩ rằng mình
không thể thiếu cô ấy.
Một
tình yêu chăng ? Không biết. Mình có gặp nhau thực tế lần nào đâu. Chỉ qua
Facebook. Chỉ qua tin nhắn. Để sau này, mới đây, trao đổi qua điện thoại. Mà
không nhiều. Đã bao lần, mình tự nhủ lòng mình, cho cô ấy thấy qua một bài thơ
:
Chắc gì ta đã yêu em,
Mặc dù vẫn nhớ mỗi đêm mỗi ngày.
Vâng,
chắc gì. Có thể chỉ là bạn bè. Là anh em. Thậm chí mình còn bởn cợt với chính
mình :
Giả vờ
cứ giả vờ mơ,
Để chiều còn nắng, để
thơ còn nồng.
Để em mắt biếc môi
hồng,
Để bao năm nữa qua sông
còn buồn.
Qua mùa hương rộng mù
sương,
Thôi thì cứ giả vờ
thương mà chờ.
Giả vờ
thì cứ giả vờ,
Mai kia có nhớ giả ngơ
tìm về.
Mạnh dạn hơn chút nữa, thì cũng an ủi mình, chỉ
là giả vờ thôi:
Tôi yêu màu nắng sau
mưa,
Màu trăng vừa nhú, nụ
vừa ra hoa.
Tôi yêu em áo hoa cà,
Để nghìn sau nữa em là
em thôi.
Tôi yêu em mắt như
cười,
Như trong giọt nước có
mười đóa sen,
Chỉ là giả bộ như quen,
Giả vờ như đã yêu em vậy mà.
Thế đấy. Nhưng mình biết. Chắc chắn một điều,
mình chẳng có gì là Giả vờ cả. Mình thật mà. Sao lại giấu ? Sao lại không dám
nói điều cần nói. Dù có khi nói, Mộng sẽ tàn, Tình sẽ tan. Biết đâu, cô ấy sẽ
không chấp nhận. Dù chỉ là một mối tình thật xa. Một mối tình chỉ trên trang
Facebook. Nhưng nó là niềm vui. Là Hạnh Phúc. Là suối nguồn tươi trẻ. Là niềm cảm
hứng bất tận cho những bài thơ tình đẹp nhất trong đời mình. Chưa bao giờ trong
đời mình, mình viết những bài thơ tình mướt rượt đến thế. Viết khi đã bắt đầu già.
Anh già rồi em ơi !...
Vẫn nói. Vẫn viết. Dù em có nghĩ ra sao. Tình anh
đó. Một mối tình đã bắt đầu khi ngày đang dần tắt. Không có em, thơ anh sẽ buồn.
Những bài thơ vô hồn. Và anh mãi như con thú già cô độc ngồi gậm nhấm đời mình trong
những tháng ngày rồi sẽ trôi đi trong cổ tích. Sói già cô đơn. Không có em, anh
sẽ tan đi trong cõi đời đầy huyển hoặc này, sẽ biến mất, sẽ như :
Đời vắng em rồi say với
ai ?
Không có em, mây sẽ ngừng trôi, chiều sẽ không còn
có nắng, thời gian sẽ không còn có mùi hương. Và thơ anh, thơ anh sẽ mất đi sức
sống.
Em có hiểu được lòng anh ? Cho anh được thèm nghe
giọng em nói như bao lần. Cho anh được thèm có một lần… Một lần được nói tiếng :
EM YÊU…
SÓI GIÀ